Mẹ chồng tôi tuổi cao và sức khỏe yếu. Tôi công tác tại cơ quan nhà nước với mức lương thấp. Tuy nhiên tôi là người chăm chỉ nên có làm thêm nhiều công việc khác ngoài giờ,ónênrariêngkhichồngmấtđượcbanătình đất có thể đảm bảo kinh tế gia đình. Con gái đang học cấp ba trong một ngôi trường nổi tiếng tại Hà Nội.
Tôi kể chút về cuộc đời mình. Hai mươi lăm tuổi, tôi gặp và kết hôn với chồng. Ngay sau khi kết hôn và có thai, tôi phát hiện chồng tôi nghiện ma túy (cả gia đình chồng đã giấu tôi về quá khứ nghiện ngập của anh). Tôi không dám kể với nhà ngoại vì biết lỗi của mình đã không tìm hiểu kỹ về chồng trước khi kết hôn. Vượt lên nỗi đau, tôi dành tâm sức quyết tâm cai nghiện cho chồng thành công (có thể do ý chí của chồng khi gặp tôi). Chúng tôi bắt đầu xây dựng kinh tế và có những thành quả nho nhỏ.
Một lần nghi ngờ về sức khỏe của chồng, tôi lấy mẫu xét nghiệm thì phát hiện chồng đã nhiễm HIV (may mắn kết quả của mẹ con tôi âm tính). Cuộc đời trở nên âm u hơn bao giờ hết. Tôi tìm hiểu các kiến thức y học, tham gia hội thảo khoa học và diễn đàn để điều trị cho chồng. Năm 2010, chồng tôi bị tai nạn giao thông, vừa phải điều trị HIV vừa điều trị chấn thương hàm mặt nặng. Bệnh viện khi ấy kỳ thị những người có HIV. Tôi hiểu điều đó. Khi chồng tôi điều trị được bốn ngày, bệnh viện cho ra viện và tôi tiếp tục đưa chồng về tự điều trị tại nhà. Mọi việc rồi cũng ổn.
Sau tai nạn, sức khỏe của chồng tôi kém dần. Việc tự ti về sức khỏe kết hợp sự nuông chiều thái quá và thương con không đúng cách của mẹ chồng (mẹ chồng tôi thường xuyên giấu tôi mua rượu về cho con uống), chồng tôi lại nghiện rượu. Tôi chán nản, dẫn con ra ngoài ở riêng. Mỗi lần về thăm nhà, nhìn cảnh chồng trong cơn vật vã của nghiện rượu, mẹ chồng không biết cách giải quyết và bà cầu xin sự giúp đỡ của tôi. Tâm tôi không an, lại đưa con về giúp chồng cai rượu từng bước. Tuy không thành công như cai ma túy nhưng đã giảm tối đa sự lệ thuộc.
Tôi tiếp tục làm kinh tế, làm việc ngày đêm. Chồng tôi hỗ trợ vợ làm việc và đưa đón con học hành. Có lẽ tất cả đều là sự trêu đùa của số phận. Đôi mắt chồng tôi ngày càng nhìn kém. Một lần tôi đưa đi khám, phát hiện anh mắc khối u não. Điều trị hết viện này đến viện khác cho chồng, sau sáu tháng thì chồng tôi mất. Hơn mười năm chiến đấu bệnh tật cùng chồng, tôi đã bao lần âm thầm khóc. Trong hành trình của hai vợ chồng, tôi luôn biết ơn những người thân của chồng đã hỗ trợ về vật chất và tinh thần. Có những ơn nghĩa có lẽ suốt đời tôi không quên. Tôi giấu gia đình bên ngoại mọi việc xảy ra với mình vì tôi không muốn mọi người lo lắng.
Nói về gia đình chồng, bố mẹ chồng có bốn người con, chồng tôi là con trai duy nhất. Các chị chồng đã có gia đình riêng. Bố chồng mất năm vợ chồng tôi kết hôn, hiện căn nhà chúng tôi ở là mẹ chồng đứng tên. Trước đây căn nhà bị xuống cấp, tôi cố gắng gom góp tiền và sửa chữa tươm tất để gia đình được sống trong không gian tốt. Năm ngoái mẹ chồng ốm, có thể vì quá nhớ thương con trai nên bà bị rối loạn tâm thần. Gia đình phối hợp bệnh viện điều trị nên hiện đã thuyên giảm, sức khỏe tạm ổn định. Tôi là người chăm sóc chính cho mẹ chồng, thỉnh thoảng các chị chồng mới đến.
Đôi lúc các cháu ngoại của mẹ chồng đến ăn, ngủ và coi đó là như nhà của họ. Phòng ngủ riêng của con tôi, các cháu tự ý sử dụng. Chị chồng tôi nói đây là nhà chung. Tôi phải bảo con sang phòng ngủ với mình. Nhiều lúc tôi không thấy thoải mái với điều đó. Tôi không được trao đổi. Tuy nhiên tôi biết mẹ chồng đã đưa toàn bộ giấy tờ nhà đất chúng tôi đang sống cho con gái bà. Tiền lương hưu của bà cũng đưa các con gái quản lý. Mỗi tháng mẹ chồng đưa tôi vài triệu để đi chợ.
Tôi luôn tâm niệm của cải vật chất do tự mình gây dựng mới đáng trân quý, vì vậy luôn cố gắng chăm chỉ làm việc và lo cho con ăn học tốt nhất. Tôi tích cóp và tự mua được một căn hộ nhỏ, đang cho thuê. Giờ tôi băn khoăn hai mẹ con tôi có nên trao đổi và xin phép gia đình chồng ra ngoài ở riêng không? Sức khỏe của mẹ chồng tôi yếu cần người ở bên cạnh, liệu tôi rời đi ở riêng lúc này có phải vô tâm? Tôi còn trẻ, cũng cần có cuộc đời của riêng mình. Câu chuyện của tôi hơi dài, cảm ơn các bạn đã đọc.
Như Kiều
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc